Mark Zuckerberg đăng tấm ảnh cậu ấy say sưa lướt sóng trên một bãi biển xanh rì, bọt biển tung trắng xóa. Kèm với đó là dòng status “You miss 100% of shots you don’t take”. Bức ảnh rất đẹp, khoảnh khắc đó cũng rất đẹp, status chạm lòng người. Nó khiến con người ta cũng muốn lao ngay ra biển, để tận hưởng và chụp lại những khoảnh khắc tương tự, rồi khoe với nhau. Để chúng ta không bỏ lỡ những điều tuyệt vời như vậy trong cuộc sống này.
Mình không biết lướt sóng, và mình đang ở một thành phố cách xa biển vài trăm cây số. Mình cũng không muốn bỏ lỡ những điều tuyệt vời trong cuộc sống, và mình thường đi dạo công viên cạnh nhà.
Những buổi sáng cuối tuần, bãi cát công viên thường sẽ luôn đông đúc.
Các ba mẹ sẽ dẫn con cái ra đây, để bọn nhóc thỏa sức vui chơi, và để bản thân mình không bị các con phiền hà quấy nhiễu. Rồi mỗi người sẽ dán mắt vào chiếc smart phone trên tay. Thi thoảng, họ tủm tỉm cười, vì những điều thú vị nào đó vừa khám phá được từ màn hình chiếc smart phone bé tẹo.
Mình để ý phía xa xa, có 2 mẹ con đang say sưa đào cát vun thành những quả núi. Có lẽ họ đang hòa mình vào một câu chuyện thần tiên nào đó. Người mẹ thi thoảng lại mỉm cười ,còn cậu con trai thì lăng xăng hí hửng nói cười không ngớt.
Mình nghĩ, nụ cười của cậu bé, của người mẹ và của đám đông còn lại là không giống nhau.
Ai là người vui hơn? Mình không biết.
Chốc chốc lại có vài phụ huynh giơ điện thoại lên, chụp vài ba tấm hình, để lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời của con cái. Rồi họ lại tiếp tục miệt mài lướt và bấm, rồi họ tủm tỉm cười. Là một tấm hình nào đó vừa được post lên fb, lên story, lên instagram và được bạn bè thả like, thả tim, comment xôm tụ.
Có lẽ ngày nay, thứ mà 2 ngón tay cái con người tiếp xúc nhiều nhất là mặt kính cường lực của những chiếc smart phone. Mình chợt nghĩ, khi thả tất cả sự chú tâm vào chiếc điện thoại, thì mình có bỏ lỡ mất điều gì không?
Chiếc điện thoại theo ta lên bàn ăn, vào toilet, lên giường ngủ, ra công viên, chen vào khoảng thời gian riêng tư của ba mẹ và con cái… Smart phone dường như đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống này mất rồi…
Mình thường đi dạo công viên và không mang theo điện thoại bên mình. Không biết tự bao giờ, mình đặc biệt thích khoảng thời gian này trong ngày.
Mình ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của vạt hoa lài mới trổ bông sáng nay.
Mình nhìn thấy những tia nắng xen qua kẽ lá, vui đùa trên những ngọn cỏ còn ướt đẫm sương mai.
Mình thấy hai cụ già đang say sưa cùng tập dưỡng sinh, thả hồn theo tiếng nhạc phát ra từ một chiếc radio mòn cũ.
Mình thấy một người bố địu con trên vai, hát nghêu ngao những ca từ thơ trẻ.
Mình thấy 2 bạn trẻ ngượng ngùng nắm tay nhau.
Mình thấy 2 mẹ con say sưa đuổi mắt theo một chú sóc đang mải mê chuyền cành.
Mình thấy anh thanh niên đẩy chiếc xe lăn cùng mẹ già đi dạo. Lâu lâu lại thấy anh cúi xuống nói lớn vào tai mẹ một điều gì đó, rồi người mẹ nhoẻn miệng móm mém cười, và anh cũng cười, tiếng cười giòn tan…
Mình thích được nhìn, được nghe, được hít thở, được suy tư… Những điều nghe quá đỗi bình thường nhưng nếu bọc điện thoại trong túi quần, mình không thể nào làm được một cách trọn vẹn.
Mình đọc được đâu đó rằng khoảng cách xa nhất giữa 2 người là khoảng cách giữa 2 chiếc smart phone đặt cạnh nhau và thả tim cho nhau. Có lẽ đó là lúc từ VIỄN trong Viễn thông thể hiện rõ ràng và chính xác nhất ý nghĩa thuần túy của nó.
Công nghệ giúp niềm vui trở nên dễ dàng và đơn giản. Con người ta có thể cười ngay cả khi thu mình vào một góc quán nhỏ, một góc công viên, một góc phòng, thậm chí là trong toilet… Công nghệ giúp chúng ta nhanh chóng bắt được mọi hình ảnh, cho dù là thoáng qua, để chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Nhờ công nghệ, có thể 100% những khoảnh khắc đều sẽ được lưu giữ lại bên mình, nhờ hàng triệu triệu những status, những story, những newsfeed đang chạy qua nhau mỗi ngày. Nhưng liệu chúng ta có vô tình lỡ mất điều gì trong cuộc sống này không?!
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ