Tối qua, trong câu chuyện huyên thuyên của hai ba con trước giờ ngủ.
Mỡ: Ba, con biết Doreamon vì sao không có tai rồi.
Ba: Vì sao thế?
Mỡ: Vì từ lúc mới sinh ra, lúc còn bé tí, Doreamon đã bị chuột ăn mất hai cái tai, nên không còn tai nữa.
Ba: Oh, ra là vậy à? Vậy mà ba không biết đấy.
Mỡ: Giờ thì ba biết chưa?
Ba: Okay, ba biết rồi.
Mỡ tiếp: Và Doreamon là mèo những rất sợ chuột. Tại sao ba biết không?
Ba: Ba tưởng mèo nào cũng sợ chuột?
Mỡ: Khôngggg, chuột mới sợ mèo chứ, mèo bắt chuột mà.
Ba: Oh vậy à, vậy tại sao Doreamon lại sợ chuột thế?
Mỡ: Vì từ nhỏ Doreamon đã bị chuột ăn mất tai nên đến lớn lên vẫn sợ đấy.
Ba: Oh thế à?
Mỡ: Đúng. Doreamon lớn rồi nhưng cứ thấy chuột là vẫn nghĩ rằng sẽ bị chuột ăn tai, nên sợ đấy.
Ba: À, thì ra là vậy. Vậy đến khi nào Doreamon mới hết sợ chuột?
Mỡ: Không bao giờ đâu!
….
Câu chuyện chỉ thế thôi. Vài phút sau, đã nghe Mỡ ngáy ro ro ngon lành.
Nhưng quả là những gì xảy ra thời ấu thơ đều có thể mang lại những ám ảnh, có khi đến trọn đời. Đó có thể là bị cắn mất tai, cũng có thể chỉ là một câu nói, một lời đe dọa, một sự mỉa mai, một câu bông đùa…
Có những điều sẽ mãi ăn sâu vào tiềm thức, sẽ là một vệt sẹo, mà đôi khi cả chủ thể và nạn nhân đều không hề hay biết.
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ