Những người yêu nhau, thương nhau, ngày ngày bên cạnh nhau, thường sẽ nói với nhau những gì? Chúng ta hay nói với nhau về cuộc sống, về công việc, nói về bạn bè, những mối quan hệ, nói về những dự định tương lai… Nhưng có bao giờ, chúng ta nói cho nhau nghe những cảm xúc nội tại đang hiện hữu ngay bên trong chính bản thân mình?
Một buổi tối, khi những bộn bề tạm gác lại sau lưng, một người pha ấm trà hoa hồng, người kia bật lên những giai điệu không lời du dương, âm lượng vừa phải, gió từ balcon phả vào mặt từng cơn nhè nhẹ. Ngồi bên nhau, ngắm nhìn những ánh đèn lung linh của thành phố hoa lệ, từng chút một, bạn đều đều gọi tên những cảm xúc của mình, và nói nó ra, tự nhiên như hơi thở…
Rằng sáng nay bạn đã bực bội thế nào khi anh cứ hối thúc phải nhanh tay nhanh chân ra khỏi nhà, để tới tận bây giờ, chút ấm ức vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Anh đâu biết rằng sáng nay bạn chỉ muốn mình đẹp hơn một chút, trong mắt anh, bởi chẳng mấy khi anh chở bạn đi làm.
Rằng trưa nay khi anh gửi hình một góc quán nhỏ, hình chụp từ thời 2 đứa mới quen nhau, bỗng nhiên con tim bạn thổn thức, và rung lên những xúc cảm tưởng chừng đã ngủ quên từ lâu.
Rằng bạn thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn xù lông lên mỗi khi anh lớn tiếng và chất vấn, khi bạn lại quên đồ đạc chỗ nọ chỗ kia, khi bạn lại hậu đậu làm rơi vỡ một món đồ đắt tiền trong nhà, cả điện thoại nữa. Ngày mới quen nhau, chẳng phải anh hay nói rằng những lơ đãng, hậu đậu đó thật đáng yêu? Và cũng bởi anh luôn chu toàn, cẩn thận, khéo léo, nên ngày đó cả 2 mới quyết định đi cùng nhau, để bổ khuyết cho nhau cơ mà?
Thế rồi một buổi sáng, bạn thấy đôi giày đã được đặt trước cửa, son môi và lược đã sẵn sàng trước gương, túi xách và khẩu trang đã nằm gọn trên bàn. Bạn ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ 15 phút. Ngồi sau lưng anh, bạn đủ thong dong để ngắm nhìn phố phường, lòng thêu hoa và con tim rạo rực.
Buổi trưa, bạn nhận được tin nhắn: “15 phút nữa a qua chở e đi cafe, em nhé!”.
Dần dà, thay cho những chất vấn nhỏ to mỗi khi bạn quên nọ quên kia, đổ bể đồ đạc, thì anh chỉ cười, rồi dịu dàng đầy ẩn ý: “Ồ, may quá, em vẫn là em!”. Bạn phì cười, nhưng tự biết dặn lòng từ rày phải cẩn thận hơn, ý tứ hơn chút nữa.
Một sáng đầu tuần, bạn cần khoảng thời gian riêng tư để xử lý đống công việc đang lơ lửng trên đầu. Bạn có thể cáu bẳn, xù lông một chút, cộc cằn một chút. Một chút căng thẳng, một chút áp lực là cần thiết để bạn có được sự tập trung cao độ. Và bạn nói với người bên cạnh như vậy. Để họ không phải khó chịu, với sự khó chịu đang tỏa ra xung quanh bạn ngay lúc này.
Một chiều cuối tuần mưa rơi rả rích, một chút u ám đâu đó ùa về, bạn gọi tên nó ra, và thủ thỉ với người bên cạnh. Người bên cạnh lặng lẽ ngồi xuống, choàng tay qua vai, rồi cùng bạn ngân nga những câu hát vụng về xưa cũ. Để rồi, bạn cảm nhận được những dịu dàng, ấm áp, những nồng nàn đầy yêu thương. Để rồi, bao ẩm ương cũng theo đó tan vào những hạt mưa đang nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ.
Tóm lại là gì, là để bước đi cùng nhau thật đồng điệu, và lâu dài, thì hãy tập thói quen nói ra những cảm xúc chân thực từ bên trong mình, những điều mình thích và không thích, những điều mình thoải mái và khó chịu, những điều mình hài lòng hay trăn trở… Đừng để cho người bên cạnh luôn phải dò dẫm, mò mẫm phỏng đoán già non, khổ sở chạy theo những suy nghĩ và biểu hiện mơ hồ nơi bạn. Đừng để cho những hạt giống xa cách nào đó vô tình rơi vào khu vườn tâm trí của cả hai, rồi nảy mầm, rồi lớn dần lên thành những bụi cỏ dại đầy gai nhọn. Khi cỏ dại choáng đầy tâm trí, thì yêu thương nào có còn chỗ để mà chen chân vào.
Tất nhiên, ngoài tình yêu, cuộc sống còn biết bao bộn bề, trách nhiệm, cả những điều thú vị tuyệt vời khác nữa. Chẳng thể lúc nào cũng kề cận để nói ra tất thảy những xúc cảm trong lòng. Chỉ là thi thoảng, hãy chậm lại, ngồi lại gần nhau, để nói, để nghe, để Hiểu, và Thương, là đủ.
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ