Xóa bỏ những khoảng cách vô hình

Những khoảng cách vô hình
Những khoảng cách vô hình

Sinh nhật mình hôm đó, mình nhận được một tin nhắn đặc biệt, từ một người đặc biệt, đó là mẹ. “Chúc mừng sinh nhật con!” – tin nhắn đủ dấu, đủ chữ, không thừa không thiếu, không sai typo. Mình quả thật vô cùng bất ngờ, và xúc động. Mẹ mình xài điện thoại thông minh cũng mấy năm nay rồi, cũng biết vào facebook, zalo, youtube xem nọ xem kia, thi thoảng cũng nhắn tin này kia, nhưng đây là lần đầu mẹ gửi được cho mình một câu hoàn chỉnh.

Người ta thường bảo smart phone kéo con người ra xa nhau hơn, bởi ngồi cạnh nhau nhưng tâm trí thường thả trôi ở những nơi khác nhau, mình công nhận điều này. Tuy nhiên khi chiếc điện thoại được trả về với đúng chức năng thuần túy sơ khai, thì những tin nhắn ngắn ngủi như này đã giúp mình với ba mẹ kết nối với nhau. Có những điều nhỏ bé đơn giản, nhưng khi đối diện nhau, chúng ta không thể nào cất nổi thành lời. Nhờ có fb, zalo, imessage, chúng ta dần mở lòng mình ra, và những yêu thương được trao gửi.

Ngày nhỏ, những năm tháng đầu đời, có lẽ ba mẹ là cả bầu trời của con cái. Chạy chơi cùng lũ bạn sứt đầu mẻ trán sẽ về thút thít với ba mẹ, đói bụng sẽ về phụng phịu với ba mẹ, thích có một cái gì đó sẽ về vòi vĩnh ba mẹ… Những cái ôm, những lời an ủi, những yêu thương, vỗ về, chiều chuộng… tất cả đều đến tự nhiên và nhẹ nhàng. Nhưng khi dần lớn lên, khi có bạn bè, có thêm những mối quan hệ, khi mở lòng ra với thế giới bên ngoài, thì khoảng cách giữa ba mẹ với con cái bắt đầu nảy sinh, và lớn lên mỗi ngày.

Con cái bắt đầu mong muốn có không gian cho riêng mình, và cả thời gian nữa. Thầy cô ở trường là những chuẩn mực mới, bạn bè ở trường là những mối quan tâm to lớn hơn, những idol, thần tượng ngoài kia là cả một thế giới đầy cám dỗ… Rồi khi con bắt đầu rung động, biết cảm mến một người bạn khác giới, con sẽ giấu nhẹm đi vì sợ ba mẹ phát hiện. Về phía ba mẹ, đa phần khi nhận ra những thay đổi của con mình, cũng sẽ lại tò mò, tìm hiểu nọ kia, rồi đa phần sẽ là cấm cản. Vô tình, khoảng cách ngày càng lớn lên thêm. Mình nhớ có một lần phát hiện mẹ đã đọc thư tình của mình viết cho một bạn cùng lớp, và cảm giác tổn thương lúc đó còn đeo đẳng mình tới tận bây giờ…

Rồi con cái bắt đầu có những ước mơ, hoài bão, lý tưởng sống. Con cái muốn được tự do bước ra thế giới, được đi thật nhiều, đến thật nhiều nơi, được làm những điều mình ấp ủ. Nhưng những lo lắng, kiểm soát của ba mẹ, cả những mưu cầu, mong đợi của ba mẹ đôi khi chính là sợi dây vô hình quấn lấy đôi chân và con tim nhiệt huyết tuổi trẻ. Chắc hẳn người trẻ ai cũng sẽ vô cùng mệt mỏi bởi những quan tâm thái quá, đại loại như đi làm ở đâu, lương tháng được bao nhiêu, có đủ sống không, chi tiêu, tiết kiệm thế nào? Rồi một lúc nào đó, khi đôi chân mỏi mệt, khi muốn tìm về với sự bình yên nơi gia đình, thì cái mà con cái nhận được lại là muôn ngàn lời chất vấn, kiểu như tại sao lại nghỉ việc, người ta mong có việc làm mòn mắt không có, còn mình hết nhảy chỗ nọ đến chỗ kia là sao? Rồi bao giờ có người yêu, bao giờ cưới…

Mình biết chắc chắn rằng, trong thẳm sâu, cả hai phía, ba mẹ và con cái, đều dành cho nhau những yêu thương vô bờ bến. Nhưng có lẽ sự khác biệt giữa hai thế hệ trong suy nghĩ, trong tư tưởng, trong cả nhân sinh quan và thế giới quan khiến những mâu thuẫn cứ thế nảy mầm và lớn lên. Có lẽ cuộc sống vội vã với muôn ngàn âu lo đã che lấp đi những yêu thương đó. Để rồi thay vì dành cho nhau những mỹ từ, chúng ta lại dành cho nhau những lời đau lòng, và cả những im lặng dai dẳng đáng sợ qua rất nhiều năm tháng.

Nhưng rồi, đến một thời điểm nào đó, khi đã nếm trải đủ những vui buồn trong cuộc sống, khi biết được những điều thật sự ý nghĩa và quan trọng với bản thân mình, con cái sẽ giật mình nhận ra bức tường vô hình đã dựng lên giữa mình và ba mẹ. Về phía ba mẹ, có lẽ đến một lúc nào đó, ba mẹ cũng nhận ra rằng những bao bọc, lo lắng hay mong cầu thái quá chính là sợi dây vô hình kéo mình ra xa các con. Đã đến lúc đập đi những bức tường, đã đến lúc cắt bỏ những sợi dây, để xích lại gần nhau, để xóa dần những khoảng cách vô hình đó.

Đó là lúc những tin nhắn không đầu không cuối xuất hiện nhiều hơn, qua zalo, qua fb messenger, qua imessage… Đó là những tin nhắn được gửi đi lúc nửa khuya, chỉ để hỏi “Ba/mẹ ngủ chưa?”, để đến tận trưa hôm sau mới được Seen, và dòng chữ typing hiện lên, để rồi gần 5 phút sau mới có câu trả lời cộc lốc “Roi, hoi chi ki rua”. Những tin nhắn rất đỗi bình thường, kiểu như “Con an com chua”, “chung nao con ve”, “con tien tieu khong con”… cứ được gửi lặp đi lặp lại, được gửi mọi lúc mọi nơi, khi con đang bù đầu với những cuộc họp với đối tác, hay lúc đang hẹn hò cùng crush… Những tin nhắn thiếu dấu, sai typo, những tin nhắn lạc quẻ, sai thời điểm nhưng lạ kỳ thay lại có thể khơi lên những yêu thương bị chôn chặt từ lâu. Ba mẹ và con cái, tự lúc nào đã dạn dĩ hơn trong việc bày tỏ những cảm xúc của mình.

Hôm đó, nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mẹ, mình đã nhắn lại là “Con yêu mẹ nhiều!”. Có lẽ từ lúc biết bi bô những câu nói đầu đời, cho đến tận bây giờ, mình chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói với ba mẹ điều này cả. Đến tận tối hôm đó, mình mới thấy tin nhắn được Seen. Mình biết lúc đó mẹ mới mở điện thoại lên, sau một ngày quay cuồng với bao công việc không tên của mẹ. Rồi đến tận sáng hôm sau, mình lại nhận được tin nhắn phản hồi của mẹ, nó dài hơn bình thường, nhưng đầy đủ dấu câu, nó cũng là một câu hoàn chỉnh: “Chúc con luôn vui vẻ, cứ làm điều con muốn nhé! Làm gì cũng được, vui là được con!”. Đọc xong tin nhắn đó, cảm xúc của mình như vỡ òa.

Mình biết rằng ba mẹ không chỉ đang nỗ lực học cách nhắn tin sao cho đúng và mượt mà, để cho hợp thời, để cho các con không cảm thấy khó chịu. Ba mẹ còn đang học cách chấp nhận và thấu hiểu con cái.

Mình biết rằng mình cần phải học cách mở lòng mình ra, yêu thương nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn với những người thực sự quan trọng trong đời mình.

Mình biết rằng cả hai phía đều đang cố gắng để xích lại gần nhau, để những khoảng cách vô hình được xóa bỏ. Những nỗ lực đó, đang bắt đầu từ những tin nhắn nhỏ bé, thân thương, gần gũi được gửi đi mỗi ngày. Để rồi nó sẽ lớn dần lên thành những cái ôm, sự quan tâm, là thời gian chất lượng dành cho nhau, và những điều to lớn hơn thế nữa…

Mình bỗng nhớ ra là sắp tới sinh nhật mẹ rồi, mình sẽ nhắn gì cho mẹ đây nhỉ? Còn bạn, sinh nhật ba mẹ là vào khi nào? Và bạn có muốn nói với ba mẹ điều gì đó hay không? Hãy thử gửi một tin nhắn nho nhỏ, để gieo vào đó một hạt giống thương yêu. Và rồi tin mình đi, bạn sẽ thấy nở ra những điều kì diệu.

Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ