Đừng bắt cá phải leo cây

Đừng bắt cá phải leo cây
Đừng bắt cá phải leo cây

Năm lên bốn tuổi, mình được ba mua cho một chiếc xe thăng bằng chòi chân hai bánh. Ba tập cho mình cách giữ tay lái, lấy đà, cách chòi chân và giữ thăng bằng để xe khỏi ngã. Sau khoảng một tuần, mình cũng dần quen với việc cưỡi bạn xe chòi quanh công viên mỗi chiều, tất nhiên là có ba bên cạnh. Rồi ba hướng dẫn thêm cách gác chân, đánh lái, thả tay, cách nhấc bánh trước, nhỏm bánh sau, và nhiều nhiều những kỹ thuật khác. Ba cho mình chơi cùng với một nhóm bạn chuyên đi xe chòi, có những bạn chòi rất nhanh, và biểu diễn những động tác cũng rất đẹp mắt nữa.


Một hôm đang ngồi ăn cơm, mình nghe ba nói với mẹ rằng sẽ “đăng ký cho mình đi thi chòi xe”. Ôi trời ơi, cái quỷ quái gì thế này? Sao lại phải khổ như thế này cơ chứ?! Mình thích bạn xe chỉ bởi vì từ khi có bạn ấy mình được đi công viên mỗi ngày. Mình thích được dong xe chầm chậm trong công viên mỗi chiều, được ngắm những bông hoa nhiều màu sắc, và dõi theo những chú bướm đang mải mê bay lượn. Mình chỉ thích thong thả sờ vỏ cây, lắng nghe tiếng chim hót, thích ngắm nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá cây rồi nhảy múa trên những thảm cỏ xanh ngoài kia.


Mình không được làm những điều mình thích, mình cảm thấy mệt mỏi và áp lực, mình không muốn thi thố gì cả, mình chán việc chòi xe vô cùng.


Rồi một ngày nọ, mẹ mua cho mình một hộp bút chì màu. Khỏi phải nói mình mê mẩn nó tới độ nào. Mình bắt đầu vẽ những ngôi nhà, những chiếc ô tô. Rồi mình vẽ lại những bông hoa, những bạn bướm, cả những cành cây bãi cỏ mình thấy ở công viên hằng ngày. Mình vẽ cả núi, cả mây, cả trời, cả biển. Lần gần nhất mình đi biển hình như là năm ngoái thì phải. Mình có thể ngồi vẽ miệt mài lâu ơi là lâu, lâu hơn cả thời gian mỗi ngày mình đạp xe cùng ba nữa. Có một điều mình thích vô cùng, đó là không bao giờ mẹ bảo mình phải vẽ như thế này hay thế kia, cũng không bắt mình phải “tập trung” hay “nhanh lên” gì cả. Mỗi lần vẽ xong một bức tranh, mình đều sẽ được mẹ ôm vào lòng, xoa đầu, bóp tay cho mình và nói “Ôi con trai của mẹ, tác phẩm của con tuyệt quá! Con có mỏi tay không?”. Mỗi khi có khách tới chơi nhà, mẹ thường mang tranh mình vẽ cho mọi người xem. Ai cũng đều dành cho mình những lời khen có cánh, còn mình dù ngượng nhưng vẫn cảm thấy vui vui trong lòng.


Rồi đến ngày sinh nhật của ba, mình đã vẽ một bức tranh để tặng cho ba. Mình vẽ 2 ba con cùng nhau ngồi trên bãi cỏ ở công viên, dưới những tán cây xanh, và cùng ngắm những bông hoa đầy màu sắc. Xa xa, ông mặt trời cũng đang mỉm cười cùng hai ba con. Chiếc xe chòi được dựng ở gốc cây bên cạnh. Đó là bức tranh mà mình ưng ý nhất, và mẹ đã giúp mình đóng khung thật gọn gàng. Ba cầm bức tranh mình tặng, nhìn nó rất lâu, rồi bất giác mình thấy ba mỉm cười, nụ cười hiếm hoi đó đã làm mình lâng lâng từ chiều đến tận khi đi ngủ.


Hôm đấy, mẹ cũng tặng ba một bức tranh mua được ở nhà sách về. Bức tranh vẽ một chú cá đang leo cây, và một chú chú chim đang bơi dưới nước, toàn bộ bức tranh chỉ có vậy. Mình cảm nhận được rằng cả hai chú đều rất buồn và khổ sở. Mình thấy bức tranh không có gì vui cả, nhưng nó lại được ba treo trang trọng ở trong phòng, bên trên bàn làm việc, cạnh bức tranh mà mình đã tặng cho ba.


Từ dạo ấy, mỗi chiều đi công viên cùng ba, mình tha hồ được ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, thoải mái sờ vỏ cây và lắng nghe những chú chim đang hót trên cành. Mình cũng vẽ thêm được nhiều nhiều bức tranh đẹp nữa. Và ba, cũng không hề nhắc gì đến việc tham dự giải đua chòi xe./.

Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ