Mình thích nghe hát, và mình thích hát. Mỗi khi nghe được bài mới, mình thường ê a hát theo. Mình cố gắng hát theo y chang, nhưng nhiều đoạn khó quá, mình chưa nhớ được, thì mình sẽ “ê a ê a”.
Chiều nay ở trường, các cô tập một bài mới. Tối về, lúc ba ẵm đi dạo, mình chợt nhớ ra, thế là mình hát: “Em yêu bầu trời xanh xanh, yêu đám mây hồng hồng… Giỏii, Em yêu lá cờ xanh xanh, ê á ê a ế… Giỏiii…” Ba nghe xong bật cười haha, ba nhấc bổng mình lên cao, còn liên tục khen mình “giỏi giỏi giỏi…” Ba làm gì vậy? Mình chỉ hát theo cô thôi mà, mình lại còn ê a, mình đâu có giỏi?!
Ba nói là ôi con gái, bầu trời xanh của ba, đám mây hồng của ba, giỏi, giỏiii, giiỏiiiii, mình chả hiểu gì cả. Mình thấy ba cười tít mắt, mình cũng a hùa cười theo. Nhưng mình không tít mắt như ba, tít mắt thì làm sao thấy được bầu trời xanh với đám mây hồng chứ.
Ba vẫn thường nhấc bổng mình lên, mỗi khi ba đi làm về, mỗi khi đón mình ở trường, mỗi lần dẫn mình đi dạo…. Mình thích lắm, nhưng chưa hiểu sao ba thường làm như vậy. Giờ thì mình hiểu rồi. Là ba muốn nhìn bầu trời xanh, nhìn đám mây hồng của ba đấy thôi. Mình phải ngước lên cao, để thấy bầu trời xanh xanh, và đám mây hồng hồng. Ba cũng vậy.
Nhưng buổi tối, ba cũng thường nhấc mình lên, để làm gì nhỉ? A mình hiểu rồi, ba nói mắt mình long lanh như vì sao sáng. Vậy là buổi tối, ba cũng muốn nhìn những vì sao nữa. Ba cũng giống như mình, rất thích nhìn sao và trăng trên trời. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy trăng, mình gọi “chăng, chăng”, ba đã ẵm mình chạy khoe khắp nhà.
Mỗi khi được ba nhấc bổng lên cao, mình thường dùng hai bàn tay áp vào má của ba. Lúc đó ba thường sẽ hỏi: “Con là gái yêu của ai?” Nếu mình trả lời “của baaa”, là y như rằng ba sẽ hạ mình xuống, để đặt ngay vào má của mình mấy nụ hôn. Nhưng mà râu của ba nhọn lắm, nên mình thường không trả lời ba đâu, mình chỉ nhe răng cười, cười tít mắt, giống như ba vậy, để cho ba cứ hỏi đi hỏi lại, tới mệt thì thôi. Rồi mình áp hai bàn tay bé xíu lên má của ba, rồi ba lại cười tít mắt.
Nhớ ngày mình mới chui ra đời, ba cũng cười tít mắt. Ba cầm lấy đôi bàn tay nhỏ xíu của mình, áp vào má, vào mũi, hít hà. Hồi đó, bàn tay mình bé xíu lắm, còn chưa biết duỗi ra để áp vào má của ba. Bàn tay mình lọt thỏm giữa tay ba, như là kẻ tí hon và gã khổng lồ trong truyện cổ tích. Ba bảo ba bị lạc vào xứ sở tí hon mất rồi. Ở xứ sở của người tí hon, mọi việc phải thật chậm, thật chậm. Ba phải thật chậm, không được vội vàng. Ba cũng phải dịu dàng nữa, nàng công chúa tí hon thường không thích gã khổng lồ, nên ba phải lấy lòng mới được.
Ba nhẹ nhàng sờ từng ngón tay của mình, từng ngón, từ một đến mười. Rồi đến ngón chân, từng ngón, từ một đến mười. Mắt ba nhắm lại, khóe mắt ba ướt, nhưng miệng ba cười, nên chắc không phải là khóc đâu, là ba vui quá đấy thôi. Ba thật chậm ẵm mình lên, ba chầm chậm đong đưa ru mình ngủ, ba chậm rãi hát à ơi, à ơi. Ba cứ à ơi à ơi vậy thôi, nhưng mình thích lắm, rồi mình ngủ lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, mình vẫn mơ màng nghe tiếng à ơi mãi như thế, lâu lắm, tận khi mình thức dậy. Mình thích nghe ba à ơi à ơi. Nên mình cũng ê a ê a, chắc là ba cũng sẽ thích.
Có hôm ba đi làm về, ba đón mình ở trường, ba lại nhấc mình lên cao. Mình định áp bàn tay vào má ba, nhưng mình thấy trên má của ba đầy mồ hôi, cả trên trán ba lấm tấm nữa. Mình không thích mồ hôi, mình hỏi sao ba không rửa mặt. Ba nói là ba vội quá, ba chưa kịp rửa. Là ba mong gặp con gái quá, nên ba quên đấy thôi. Chà, lý do chính đáng, thôi bỏ qua cho ba vậy, cả mấy giọt mồ hôi nữa. Mình áp tay vào má ba, mình thấy ba lại cười tít mắt. Nhưng mình không cười tít mắt được, mình nhăn mặt lại, mình ghét mồ hôi lắm. Mình sẽ lau mồ hôi cho ba, mình đâu chỉ là bầu trời xanh của ba, mình còn là “Gái yêu của ba” cơ mà.
Còn ba, ba là gì của mình nhỉ? Ba có phải là bầu trời xanh của mình không? Chắc là không đâu, vì mỗi khi nói chuyện với mình, ba sẽ ngồi xuống thật gần, để mình không phải ngước lên. Chắc ba sợ mình mỏi cổ, chắc ba không muốn làm người khổng lồ, hay là ba muốn lạc vào xứ sở tí hon của mình?! Mình ngẫm nghĩ một hồi, rồi mình nhớ ra, ba chính là cánh chim, vì ba vẫn thường hát: “Ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa”.
Mình là “Gái yêu của ba”, mình cũng yêu ba nữa. Nên mình sẽ yêu cánh chim. Mình đã nhớ ra thêm một câu trong bài hát lúc chiều: “Em yêu bầu trời xanh xanh, yêu đám mây hồng hồng… Giỏii, Em yêu lá cờ xanh xanh, yêu cánh chim trắng trắng… Giỏiii”.
Mình hát thật to cho ba nghe, thế là ba lại cười tít mắt.
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ