Buổi sáng, đưa hai con đến trường, rồi ngồi bus đến sở làm – đây là khoảng thời gian thư thả nhất một ngày tôi có. Nghe podcast, ngắm phố phường, nhìn những tán cây xanh trong trẻo hai bên đường sau trận mưa đêm, mọi thứ thật dịu. Rồi đầu óc chợt mơ màng, nghĩ nếu giờ này chỉ có một mình, thì mình đang thế nào, làm gì và ở đâu…
Chắc là một vị trí nào đó ở công ty cũ. Bạn bè tôi, vẫn nhiều người ở đó, cũng đều đã có vai vế, nhiều người có nhà to, xe hơi vào tận cửa. Mỗi khi nghĩ về, tôi vẫn thấy những hừng hực một thời tuổi trẻ, nhiệt huyết, vất vả, nhưng vui. Lòng thầm biết ơn một thời “hoa lửa” đó.
Hoặc có thể sống đời lang bạt, rày đây mai đó, xuống biển lên rừng, bầu bạn cùng thiên nhiên. Được tự do tự tại, thấy gì, nghĩ gì, cảm gì thì viết đó, nhuận bút bọt bèo chắc cũng đủ cơm ăn và quần áo mặc. Tôi cũng không có nhu cầu nhiều về đồ đạc.
Biết đâu cũng có thể là một coder, hay freelancer… Được coffee và fastfood mỗi ngày, thi thoảng check-in sang chảnh, thi thoảng post ảnh vi vu… Nghĩ cũng thật thích, là cuộc đời của mình, làm những điều mình thích, sắm những món mình ưng, được nhiều người ngưỡng mộ. Cuộc sống thế này, chắc là sẽ vui lắm.
Tôi bây giờ, khác như vậy nhiều lắm. Nhưng cũng là thật vui!
Ngày ngày, đưa con đi học, rồi đón con về, mỗi ngày. Buổi chiều đón bọn trẻ về, cho nó đi đạp xe, chạy nhảy chán chê, rồi tắm cho hai đứa, rồi cơm nước, rồi phân xử những pha cào cấu la hét giành đồ chơi, giành ba, giành mẹ… Cuối tuần, tìm chỗ dắt díu nhau đi, bày trò dắt díu nhau chơi, rồi dọn dẹp bãi chiến trường, rồi lại làm người phán xử…
SG vào mùa mưa, thi thoảng đứa nọ lại rủ đứa kia ho, rồi viêm nọ viêm kia, vậy là nghỉ học cả tuần. Vậy là bao plan cho tuần, cho cả tháng broken, cũng đành chịu thôi. Những đêm chăm con sốt li bì, hơi thở con phập phồng, hai vợ chồng nhìn con, rồi nhìn nhau, thương con thật nhiều. Trải qua những đoạn như vậy, để biết ngày xưa ba mẹ mình vất vả. Thời đó, ho, sốt, sổ mũi, đau đầu, tất tần tật chỉ nhờ vào lọ dầu gió phòng thân. Rồi cũng nuôi mình khôn lớn như bây giờ… Nghĩ để hiểu, rồi thương, cho ba mẹ mình, cho ba mẹ người chung nhà mình nữa.
Mỗi sáng, được vụng về buộc tóc cho con gái, được ôm con trai thật chặt trước khi đi làm, là một niềm vui khó tả. Như có một trường năng lượng, từ con trẻ, lan sang mình, tràn trề. Mỗi chiều, đón con về, nghe con ríu rít kể tên bạn này bạn kia, trò này trò kia thật vui, món này món kia ở trường thật ngon, bỗng thấy cuộc đời nhẹ tênh, đủ đầy.
Có những đoạn đời khác nhau, có thể với người này là vui, với người khác lại tẻ nhạt, là buồn chán, mệt nhoài. Không sao cả. Chỉ cần tự mình nhìn ra, rồi trân trọng những gì mình có. Những đoạn đời đó, thường chỉ đến một lần, rồi thôi. Là lướt qua, hay nâng niu, để trọn vẹn, đều là lựa chọn.
Đoạn đời hiện tại, là tôi đã chọn. Vậy thì, hãy gắng trọn vẹn!
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ