Mỡ 6 tuổi – Những thanh âm dịu dàng

Mỡ 6 tuổi
Mỡ 6 tuổi

Gần sáu tuổi, ba cho mình đi học đàn.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, ba sẽ bảo mình ngồi vào đàn, nhắm mắt lại, rồi ba gõ một phím đàn lên. Ba hỏi:

Đố con nốt gì?

Mình đoán sai bét. Ba nói không sao cả, dần dần rồi sẽ đúng. Thế là mỗi tối, mình chỉ tập đàn một tẹo. Rồi mình cùng ba chơi trò nhắm mắt, gõ phím đàn, và đoán.

Mình đoán được nốt Mi. Ba xoa đầu mình khen giỏi lắm. Rồi hôm sau, mình đoán được thêm nốt Đồ, ba cười khoái chí. Ba nói là con sẽ đoán được tất cả phím đàn nhanh thôi. Ba nói là đến một ngày nào đó, nghe một bài hát nào đó, con sẽ nhận ra ngay nốt nhạc nào đang vang lên, thật tự nhiên. Và con sẽ thấy một bài hát hay đến thế nào.

Mình không chỉ thích nghe những bài hát. Từ hồi nhỏ xíu, mình đã rất thích những âm thanh. Mình thích nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên hiên nhà, tiếng lá cây xào xạc ngoài vườn, tiếng gà mẹ cục cục, tiếng gà con chiêm chiếp, tiếng bà ngoại à ơi à ơi… Mình thường chăm chú lắng nghe, thi thoảng, mình còn cố lặp lại y chang. Ba mẹ hồi đó ngạc nhiên lắm. Với mình thì, mọi âm thanh đều sống động, và hay nữa.

Mình hỏi vì sao ba cho con đi học đàn. Ba nói vì ba biết con thích những âm thanh mà. Ba thật là tài quá.

Mình cũng thích nghe ba gọi Mỡ ơiii, Mỡ ơiiiii. Mình cũng thích gọi Baa Baaaaaa, ngân dài.

Mình thường gọi: Baaaa!

Ba đáp: Gì vậy con traiiii?

Mình khoái chí gọi tiếp: Baaaaaa!

Ba lại đáp: Gì vậyyyy, gì vậyyyy, con traiiii!

Rồi hai ba con nhìn nhau cười thật đã.

Ba nói, khi mỗi người trong nhà gọi nhau, là một âm thanh tuyệt diệu. Gọi càng trìu mến bao nhiêu, âm thanh càng tuyệt diệu bấy nhiêu. Mình nhớ lại ngón tay trên phím đàn, khi mình gõ xuống nhẹ nhàng, thì âm thanh ngân dài, và dịu dàng lắm.

Những buổi chiều rảnh rỗi, ba thường mở một bài nhạc, rồi ba nằm xuống, nhắm mắt, lim dim. Mình cũng thử bắt chước ba, nằm xuống, lim dim, và mình thấy nhiều điều thú vị.

Mình thấy những giọt mưa rơi trên mái nhà, mình thấy những chiếc lá cây đùa nhau xào xạc, mình thấy đàn gà con đang theo mẹ kiếm ăn trong vườn, mình thấy bà ngoại đang ôm mình trong lòng, à ơi à ơi… Mình thấy nhiều lắm. Và mình cứ muốn lim dim mãi như thế, mình muốn những thanh âm cứ thế ngân dài, đừng bao giờ ngừng lại.

Ba khẽ nói với mình, mỗi bản nhạc là một món quà. Khi con nghe một bài nhạc, là con đang nhận một món quà. Mỗi thanh âm cất lên, cũng đều là một món quà.

Ba còn nói thêm, mỗi khi con gọi Baa Baaaa cũng là một món quà, một tiếng ngủ ngáy ro ro của con cũng là một món quà, một tiếng khóc oa oa của con cũng là một món quà. Ba chỉ cần nhắm mắt, rồi thì ba sẽ nghe thấy tiếng của con, là ba cũng đang nhận quà rồi đó.

Hôm nay là sinh nhật mình, mình nhận được nhiều quà lắm. Món nào mình cũng thích. Buổi tối, nằm bên cạnh ba, mình nhắm mắt lại, và lim dim. Mình nhớ lại buổi sáng khi còn đang lơ mơ ngủ, mình đã nghe tiếng ba thì thầm bên tai: “Happy Birthday to you, Happy birthday to Mỡ”. Thế rồi mẹ cũng từ bên phòng chạy sang, mẹ nói thật dịu dàng: “Chúc mừng sinh nhật con traiiii”. Rồi Annie thì ríu rít: “Con muốn ăn bánh kem của Mỡ, Annie muốn ăn, Annie muốn ăn”.

Mình nghe thấy cả nhà đều gọi tên mình, yêu thương, trìu mến, những âm thanh mới tuyệt “dịu” làm sao. Mình biết rằng, đây là món quà quý giá nhất.

Rồi mình quay sang, ôm cổ ba. Chắc là ba ngủ rồi, mình gọi Baa, Baaaa, thật khẽ. Nhưng ngay tức thì mình đã nghe ba đáp lại, cũng thật khẽ: “Con traii, con traiiiii, Chúc mừng sinh nhật con traiiii nhé”.

Thế là hai ba con cười thật đã, vì ai cũng có quà mà.

Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ