Bài thơ này tôi viết khi con trai được 6, 7 tháng tuổi gì đó – thời điểm vợ tôi quyết định nghỉ việc, dành toàn bộ thời gian ở nhà để chăm sóc con.
Chín tháng mười ngày mang nặng
Mẹ con chẳng phút nào xa
Một ngày Mỡ chào thế giới
Là lúc ra rìa đi ba
(Nói thêm cũng từ độ ấy
Ba trở thành kẻ thứ ba
Kiêm luôn ô-sin tạp vụ
Vế vai thấp bé nhất nhà)
—
Từ dạo Mỡ còn đỏ hỏn
Tới khi tập bú tập chơi
Rồi thì biết bò biết lật
Mẹ không một phút nghỉ ngơi…
Mẹ dẫu đầu bù tóc rối
Vẫn cười, vẫn hát, vẫn vui
Từng ngày nhìn con khôn lớn
Bao nhiêu mệt mỏi tan rồi.
—
Sáu tháng qua vèo như gió
Đến khi mẹ phải đi làm
Nhớ con cả ngày nức nở
Xa con, ai thấu cho cam…
—
Mẹ đi làm được đôi bữa
Mỡ cũng nhú hai cái răng
Ôm con vào lòng mếu máo
Mẹ vô tình quá hay chăng?!
Mẹ chỉ ước mơ nhỏ bé
Mỗi ngày luôn được bên con
Thế giới ngoài kia bình lặng
Không còn lo chuyện áo cơm…
—
Thương mẹ thương con ba sẽ
Chăm chỉ làm việc hăng say
Nắng mưa bên ngoài ba chịu
Cho con êm ấm mai này…!
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ