Giữa tháng 11 rồi, Sài Gòn những ngày bắt đầu đông. Buổi sáng, mình cố giục con dậy sớm hơn một chút. Giữa cái thành phố người xe như mắc cửi, được túc tắc đến trường, được nhìn bầu trời xanh, được hít hà chút se lạnh đầu ngày hiếm hoi, âu cũng là một ân huệ.
Vậy là đã hơn nửa năm chuyển nhà sang đây. Nhà gần trường, đỡ phải đưa đón con những ngày mưa gió. Nhưng con vẫn hay nhắc về nhà cũ, bởi là nhà cũ gần cái công viên nhiều cây xanh nhất thành phố này.
Dường như mỗi mùa trong năm, công viên đều khoác lên mình một tấm áo choàng đặc trưng nào đó. Mùa xuân, cây mầm xanh tốt. Mùa hè, phượng nở, ve kêu. Mùa thu lá vàng. Mùa đông lá rụng. Dù chỉ là những nét chấm phá, nhưng nếu chịu lắng lòng, và ngắm nhìn, thì ít nhiều vẫn cảm nhận được những chuyển mình của vạn vật xung quanh.
Chuyển nhà sang đây, trường học tốt hơn, mọi thứ tiện nghi hơn. Nhưng không còn những cuối tuần đạp xe thỏa thích, không còn những buổi thong dong dạo chơi dưới hàng cây xanh mát. Không còn những buổi nhặt lá vàng rơi, để biết là mùa đông sắp về.
Có lẽ, ở cái thành phố tiện nghi này, con trẻ không thiếu bất kỳ điều gì, ngoại trừ những trải nghiệm, với thiên nhiên. Là trải, và nghiệm, theo đúng nghĩa. Tiện nghi là thứ ba mẹ luôn cố gắng để mang lại cho các con, nhưng liệu đó có phải là điều con thực sự cần?
Có lẽ, chút se lạnh đầu ngày là không đủ để con nhận ra rằng mùa đông đang đến. Có lẽ, không phải tự nhiên mà con vẫn thường nhắc về căn nhà cũ, gần công viên cây xanh.
Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ