Những đoạn đời khó khăn…

Những đoạn đời khó khăn
Những đoạn đời khó khăn

Con trai thường ngồi lắp Lego, bộ Lego hơn nghìn mẩu bé xíu. Trò này cần tập trung và kiên trì – để hoàn thành những mô hình mong muốn. Có những đoạn khó lắp mãi không xong, hoặc giả lắp nhầm, cu cậu lại bực mình tháo tung tất cả, la hét, khóc lóc, kiếm tìm sự giúp đỡ…

Có những đoạn đời khó khăn, mình cũng muốn đạp đổ cho bung bét, muốn được la hét, khóc than, kêu gào. Mình cũng muốn có ai đó dang tay cứu giúp, mong một đấng siêu nhiên vô hình nào đó biết lắng nghe những lời thỉnh cầu, sẽ ban đến cho mình bao điều thuận lợi. Mình cũng muốn được làm một em bé, để người lớn giúp đỡ.

Nhưng rồi chẳng ai giúp mình, vì mình đã lớn.

Nên dù có chán chường đến độ nào, dù có bỏ chạy hay lảng tránh bao lâu, rồi thì mình cũng phải quay lại, ngồi xuống, với chính những vấn đề của mình mà thôi.

Theo thuyết tâm linh, vụ trũ không ngừng mang đến cho bạn những bài học. Bạn phải nhìn thấy, rồi học, rồi vượt qua, để trở thành phiên bản hạnh phúc hơn, của chính mình. Nếu không nhận ra, không tự học để vượt qua, thì bài học cũ vẫn mãi còn đó, ở một hình thái khác, với độ khó tăng dần.

Trong cuộc sống, công việc, trong tình cảm, gia đình, tất thảy… ai rồi cũng phải đối diện với khó khăn. Nếu mình không tự vượt qua, mình bỏ chạy, để trốn tránh, hay lảng tránh, thì rồi những khó khăn đó vẫn sẽ đeo đuổi, ngày càng dai dẳng và mệt mỏi.

Khi quyết định không bỏ chạy nữa, quyết định quay lại để đối diện, điều khó khăn nhất là phải chấp nhận rằng khối vấn đề đó LÀ DO MÌNH. Hay chí ít, là do mình đã từng lựa chọn. Dù là toàn phần hay một phần, thì chính bản thân mình đã góp phần biến nó thành một vấn đề, chắn chắn là vậy.

Chấp nhận khối vấn đề đó là do mình, chưa-bao-giờ-dễ-dàng, dù chỉ là cái chấp nhận âm thầm diễn ra trong tâm trí, dù chỉ là một hạt giống trách nhiệm khởi lên từ sâu thẳm trong tâm. Nhận sai, biết mình sai, không dễ dàng như hai từ “Xin lỗi”. Xin lỗi, rồi sao nữa đây!? Rồi sẽ thấy khó, rồi sẽ gian nan, nhưng không từ bỏ mà dũng cảm ngồi lại để gỡ dần từng nút thắt một, đó mới là thái độ của người trưởng thành bản lĩnh. Đó mới kiểu người lớn mà ai cũng muốn trở thành, ai cũng muốn được bên cạnh.

Chấp nhận đó là vấn đề của mình, do mình, rồi thì chịu khó ngồi lại xem cốt lõi nằm ở đâu, các nút thắt ở chỗ nào. Rồi lên kế hoạch gỡ rối, từng nút thắt một. Cái nào gỡ được ngay, cái nào cần thời gian vì còn hệ lụy, cái nào có thể gỡ một mình, cái nào cần giúp đỡ, phải thật rõ ràng. Có những nút thắt đã bị gút chặt, phải cắt bỏ đi – vì toàn cục. Đó là lúc phải chấp nhận, phải cân đo đong đếm để cắt bỏ ít nhất có thể, là ít tệ nhất có thể. Phải chấp nhận thôi.

Toàn bộ quá trình này thực sự là không dễ dàng gì, nếu không nói là rất khó khăn, là cực kỳ khó chịu. Song, việc gì cũng đều mang một ý nghĩa nào đó, khi ta chịu tìm ra đúng góc nhìn.

Trong những đoạn đời khó khăn, có những khoảng lặng chỉ còn mình ta với ta, tạm quên đi bao gánh nặng ngổn ngang, ngồi dưới hiên nhà đầy gió, bạn thấy lòng nhẹ bẫng, vì đã dám đối diện, dám đương đầu. Đối diện hay lảng tránh, dũng cảm hay hèn nhát, nhẹ lòng hay nặng trĩu, đó là lựa chọn. Cuộc đời này, không chuyện này thì sẽ là chuyện khác, không khó khăn này thì là khó khăn khác, thì thôi cứ ôm lấy, chinh phục, và vượt qua. Bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì chí ít mình cũng đã chọn lấy một lối đi, để mà dấn thân, để mà nỗ lực.

Để rồi khi vượt qua đoạn khó khăn này, cũng lại ngồi dưới hiên nhà đầy gió, bạn cảm nhận thành quả mình có, là thành quả của chính mình. Cái giây phút nhẹ tênh đó, chỉ có những ai đã từng trải nghiệm, đã từng vượt qua, thì mới cảm nhận tỏ tường.

Nó thật là thoải mái và dễ chịu.

Sự dễ chịu đến từ việc dám đương đầu, dám lựa chọn. Sự dễ chịu đến từ việc không bỏ chạy hay lảng tránh điều khó chịu. Sự dễ chịu đến từ nội lực tự thân, không bám víu hay cậy nhờ, ký sinh. Sự dễ chịu khởi sinh từ những chấp nhận âm thầm diễn ra trong tâm trí, từ những hạt giống trách nhiệm khởi lên sâu thẳm trong tâm mình. Để rồi được nuôi dưỡng, chăm sóc cho đến ngày thành hình và hái quả.

Có những điều kì diệu trong cuộc sống này, thường thì những thành quả sẽ nối tiếp nhau, đan xen nhau. Những khó khăn cũng vậy. Một nút thắt được tháo gỡ, thì nhiều nút thắt khác cũng tự nhiên biến mất, nhẹ nhàng.

Con trai vẫn thường ngày lắp Lego, vẫn thường gặp những đoạn khó. Mình đã đôi lần làm giúp, nhưng khi hoàn thành rồi, thấy con chẳng vui vẻ gì. Rồi cu cậu lặng lẽ tháo ra, rồi tự lắp lại. Chỉ khi tự tay hoàn thành được, khi tự thân chinh phục được, đó mới là lúc mình thấy con thực sự hân hoan và phấn khích.

Rồi con lại tiếp tục với những mô hình mới, khó hơn, đầy hứng khởi…

Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ