Những “Nỗi sợ vô hình”

Những nỗi sợ vô hình
Những nỗi sợ vô hình

Thuở nhỏ, khi xem xiếc trên tivi, tôi cứ thắc mắc tại sao con voi to đùng lại ngoan ngoãn đứng yên trên rạp xiếc, mặc cho người quản trò bày đủ mọi trò, mặc cho đám khán giả không ngớt la hét, trêu chọc, reo hò các kiểu… Trong suy nghĩ trẻ con hồi đó, tôi còn cho rằng đây chỉ là con voi giả dựng lên cho vui mà thôi.

Sau này lớn lên, có lần nhớ lại câu chuyện xem xiếc thuở nhỏ, tôi đã tìm kiếm trên Youtube để xem lại hình ảnh chú voi trên rạp xiếc, xem thật kỹ. Và quả thực nó không phải là con voi giả, mà đích thực là con voi thực – 100%.


Có một điểm đặc biệt ở đây, đó là dưới chân con voi có đeo một chiếc vòng bằng kim loại, nối với một sợi xích. Sợi xích này cố định với sàn rạp xiếc bằng một chiếc chốt gỗ. Có vẻ rất chắc chắn, đúng không?
Chẳng có tẹo nào chắc chắn ở đây cả. Con voi nặng cả chục tấn, chỉ cần 1 cái nhấc chân nhẹ nhàng, cái chốt gỗ sẽ bật tung lên ngay, và con voi hoàn toàn dễ dàng tháo chạy. Nhưng nó không bao giờ dám làm như vậy.

Tại sao nhỉ?


Tiếp tục search Google để tìm hiểu, tôi đã hiểu mánh khóe mà các nhà làm xiếc sử dụng khi thuần dưỡng một con voi là như thế nào.
Lúc còn nhỏ, cũng với cái vòng kim loại, sợi xích, và cái chốt gỗ đó, con voi bị buộc một chân vào sàn, phải đứng yên một chỗ. Cái chốt gỗ được cố định dưới sàn với độ chắc chắn đủ để giữ con voi con không thể nào bỏ chạy. Thực tế con voi con ĐÃ CỐ GẮNG RẤT NHIỀU để bỏ chạy, nhưng khi cố gắng kéo lê cái chân bị buộc ra khỏi sợi xích, con voi sẽ bị cái vòng kim loại cứa vào chân mình. Càng kéo, nơi cái chân bị buộc sẽ càng hằn lên những vết cứa, ĐẦY-ĐAU-ĐỚN. Con voi con nhận ra nỗ lực của nó là vô ích, và ĐAU ĐỚN. Nên nó sẽ từ bỏ ý định bỏ trốn, một cách tự nhiên.


Nhưng, con voi sẽ không bao giờ quên điều này…

Sau này khi trưởng thành, con voi vẫn không bao giờ quên ký ức tồi tệ đã từng trải nghiệm với sợi xích, với chiếc vòng, và cái chốt gỗ kia. Trong suốt cuộc đời của con voi đáng thương, dù cho có bị xích ở bất kỳ đâu, và sợi xích có lỏng lẻo tới đâu, nó cũng luôn đinh ninh rằng: “Không bao giờ có thể thoát ra được cái vòng đầy ĐAU ĐỚN đó!”. Cho dù nó có khao khát sự tự do đến mức nào đi chăng nữa.

Con voi kia đã trưởng thành với một vết hằn trong tiềm thức, một “NỖI SỢ VÔ HÌNH”.
Mỗi chúng ta, cũng trưởng thành, với trăm nghìn vết hằn tương tự vậy…

Con chúng ta, rồi cũng sẽ trưởng thành. Liệu các con có thoát khỏi những vết hằn hay không? Chắc chắn là không rồi. Chỉ là, bớt được vết nào thì đáng mừng chút đó, vậy thôi…

Be Daddy – Be Happy | Nhật Võ